“Mấy ngày trước, Mộc Uyển Nhu trêu Tam Bảo và bảo con bé gọi cô ấy là chị, chắc là mấy hôm nay học được từ này nên chỗ nào cũng thích gọi. Sáng nay em cho con uống sữa nó cũng gọi em là chị đấy.” Giang Uyển ôm Tam Bảo cũng cảm thấy chuyện này rất buồn cười.
“Thật kỳ cục, Tam Bảo, sau này đừng gọi bừa bãi, là mẹ phải gọi là mẹ, là dì phải gọi là dì.” Cố Trung Quốc hơi nghiêm túc mà dạy dỗ Tam Bảo.
Nhưng Tam Bảo cười toe toét không nói lời nào, nhìn chằm chằm vào cha mình.
Giang Uyển cảm thấy chồng hơi cổ hủ, có thể là cô đã trải qua thế giới mở cửa tự do, cô cảm thấy chuyện xưng hô này không có gì to tát cả, đời sau chỉ cần đối phương lớn hơn mình, thống nhất đều gọi đối phương là anh trai chị gái, chồng cô mà thấy vậy chắc mày nhăn như núi mất!
Nghĩ đến đó, Giang Uyển bật cười thành tiếng, Cố Trung Quốc bị cười mà không hiểu gì, hỏi cô gái nhỏ: “Em cười cái gì vậy?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây