“Con nghe mấy bạn học khác nói, cha của Cao Thiên ra biển đánh cá gặp phải sóng to đã qua đời, mẹ cậu ấy nhặt hải sản một mình ở bờ biển, kiếm không được bao nhiêu tiền. Con thấy cậu ấy chỉ có hai bộ quần áo mà cái nào cũng rách có nhiều mảng vá, trông rất đáng thương, thế nên con muốn lấy quần áo cũ cho cậu ấy, không chỉ hai bộ mà con còn có rất nhiều quần áo.” Đại Bảo giải thích.
Lúc này Giang Uyển mới ngẫm lại ban nãy tuy Cao Thiên nhìn rất năng động nhưng quần áo trên người đúng thật là có rất nhiều mảng vá lớn nhỏ, với lại quần áo đã giặt nhiều đến mức trắng bợt một lớp, nhìn có hơi bạc màu.
“Mẹ hiểu ý của con rồi nhưng mà Đại Bảo này con đã hỏi Cao Thiên có muốn hay không chưa?” Giang Uyển biết, có vài đứa trẻ trong nhà càng nghèo thì lòng tự trọng càng cao, tuy rằng việc đưa vài món đồ cũ không có gì nhưng nếu làm vậy mà xúc phạm đến lòng tự trọng của đứa trẻ thì đó là tốt bụng làm chuyện xấu.
“Con chưa, chuyện này cũng cần phải hỏi sao mẹ?”
“Tất nhiên rồi, Đại Bảo à, bây giờ mẹ cho con một ví dụ, nếu như có bạn học biết con không có mẹ ruột, cảm thấy con đáng thương muốn tặng mẹ cho con, con có cảm thấy vui không?” Giang Uyển cũng không muốn chạm đến vết thương của Đại Bảo nhưng bây giờ việc làm của Đại Bảo tuy có ý tốt, mang theo thiện ý, nhưng không phải cũng đang chạm đến vết thương của Cao Thiên hay sao?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây