Nghe xong Giang Uyển cảm động một hồi, đứng dậy khỏi vòng tay của chồng, nhẹ hôn lên khóe miệng của anh, bây giờ so với lúc mới quen biết, cô đã dần quen với việc được chồng chăm sóc và nói lời đường mật nhiều hơn rồi.
“Ba, mẹ, Tam Bảo đái dầm ạ....”
Một tràng tiếng hét từ phòng Nhị Bảo vọng ra, Giang Uyển và chồng bất đắc dĩ nhìn nhau, nhà có trẻ con đúng là không thể có thời gian yên bình được mà.
Nhưng đau đầu vì con cái cũng là một niềm hạnh phúc của cha mẹ, Giang Uyển vui vẻ chấp nhận điều này.
*
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây