Nhân viên bên trong cũng hoảng hốt, vội vàng gọi điện thoại cho Diêm Vương, báo cáo chuyện của Cố Thanh Hoan lên.
Cố Thanh Hoan được mời vào một phòng VIP sang trọng bên trong.
Nhân viên lập tức mang trái cây, bánh ngọt và trà nước đến, thái độ vô cùng hòa nhã.
Diêm Vương cũng đã lâu không xử lý đơn hàng lớn như vậy, tâm trạng rất tốt.
“Sau khi cô cứu đứa bé đó, để cảm ơn ân đức của cô, người nhà của nó đã nhân danh cô quyên góp chín trăm triệu cho vùng núi nghèo khó. Xây cầu làm đường, xây dựng trường học, cải thiện điều kiện trong núi, giúp trẻ em trong núi thoát khỏi núi rừng, mang lại lợi ích cho vô số người. Lại mời cao tăng siêu độ, đặt linh vị của cô trong nhà, ngày ngày thắp hương cúng bái. Do đó công đức của cô tăng lên không ít.” Diêm Vương giải thích.
Trong lòng Cố Thanh Hoan có chút cảm động, cũng không uổng công mình bỏ mạng cứu người.
Mặc dù trước khi chết cô cũng là một blogger ẩm thực có chút tiếng tăm, nhưng từ khi vào nghề đến nay cũng chỉ kiếm được vài triệu, sau khi mua cho mình một căn biệt thự lớn, số tiền tiết kiệm còn lại chỉ còn khoảng ba trăm nghìn.
Mà người ta ra tay chính là chín trăm triệu, nhiều tiền như vậy, cả đời tiêu không hết, cho cô thì tốt biết mấy, tiếc là cô không có số hưởng, chỉ có thể ảo tưởng trong lòng.
Nghĩ đến căn biệt thự lớn mình vừa mua, Cố Thanh Hoan đau lòng ba giây, cô còn chưa ở đủ một tháng.
Lần này cũng coi như dùng sức một mình, mang lại phúc lợi cho mọi người, Cố Thanh Hoan tự an ủi mình.
Diêm Vương xoa xoa tay, có chút xấu hổ nói tiếp: “Chỉ là trước mắt có một vấn đề nan giải, với công đức của cô, đáng lẽ phải sắp xếp cho cô một suất đầu thai đỉnh nóc kịch trần. Nhưng danh ngạch này năm mươi năm mới có một, không may, năm ngoái có một người làm việc thiện trăm đời, có mười vạn công đức, ta đã cho người đó danh ngạch đó rồi. Bây giờ cô chỉ còn hai con đường, một là đợi năm mươi năm sau, hai là đầu thai vào một gia đình giàu có bình thường, cô chọn thế nào?”
Cố Thanh Hoan suy đi tính lại, cảm thấy hai lựa chọn này đều không ra sao, nếu Diêm Vương không nhắc đến suất đầu thai đỉnh nóc kịch trần kia, cô sẽ chọn gia đình giàu có bình thường.
Nhưng ông ấy đã nhắc đến, Cố Thanh Hoan không muốn chọn lựa chọn thứ hai.
Giống như trái cây trên bàn này, nếu không có dâu tây, cô có thể sẽ chọn táo hoặc lê, nhưng có dâu tây ngon hơn, đương nhiên cô phải lấy dâu tây.
Ở Minh giới cô đơn đợi năm mươi năm, hiển nhiên cũng không phải là một lựa chọn tốt.
Cố Thanh Hoan can đảm hỏi: “Còn có lựa chọn nào khác không?”
Diêm Vương lắc đầu, chỉ tiêu là cố định, cho dù ông ấy là Diêm Vương, cũng phải tuân thủ quy tắc.
“Với công đức của cô, danh ngạch lần sau nhất định là của cô.”
Ông ấy nghĩ ngợi rồi nói: “Thế này đi, nếu cô không muốn đợi mấy chục năm, ta có gói du hành thời không mới nhất của Minh giới, tặng cô một bộ miễn phí. Đợi cô du hành trở về, danh ngạch thai tuyệt thế cũng có rồi. Người khác muốn đặt gói du hành thời không, phải tốn một nghìn công đức.”