Không có ai thì mắng anh là đồ điên, mấy ngày liền cũng không nhớ cho ăn một bữa.
Bà ta cố ý, muốn để anh chết đói cho rồi, như vậy mọi người đều được giải thoát.
Kết quả lại không như ý muốn, mặc dù gầy trơ xương, nhưng tên điên vẫn ngoan cường sống sót.
Bởi vì hai đứa trẻ thường xuyên chia sẻ thức ăn của mình cho người đàn ông, còn giúp anh dọn dẹp chất bẩn trên người, ít nhất cũng để anh sống lay lắt qua ngày.
Hai đứa trẻ tuy không đáng sợ như vậy, nhưng cũng là thân hình gầy gò, mặc quần áo rách rưới không vừa người, nhưng hai khuôn mặt nhỏ nhắn lại sạch sẽ.
Chúng cuộn tròn bên cạnh cha, nhìn Cố Thanh Hoan như chim sợ cành cong, cô bé trốn trong lòng anh trai, run run.
Chúng đã biết bà nội bỏ tiền mua một người mẹ kế về để chăm sóc cha.
Nghe bọn trẻ trong thôn nói, mẹ kế đều rất đáng sợ, ăn thịt người, không cho chúng ăn cơm, sớm muộn gì cũng đuổi chúng ra ngoài.
Vì vậy, hai đứa trẻ tự nhiên có chút sợ hãi Cố Thanh Hoan, mặc dù, trông cô rất xinh đẹp, là người đẹp nhất mà chúng từng thấy.
Người đàn ông trên giường cảm nhận được ánh sáng mạnh, cũng từ từ mở mắt, anh cau mày, mắt hơi mở, vẻ mặt khó chịu, giống như một con sư tử sắp nổi giận.
Rõ ràng, anh không thích loại ánh sáng kích thích này, trong lòng vô cớ bồn chồn, toàn thân đều gào thét, giãy giụa.
Cố Thanh Hoan vội vàng chiếu đèn pin ra phía sau, sợ chọc giận người điên, tự chuốc lấy phiền phức.
Người đàn ông từ từ nhắm mắt lại.
Ánh mắt của hai đứa trẻ đột nhiên dừng lại trên hộp cháo gạo trắng trong tay cô.
Hóa ra là mẹ kế nấu cháo gạo trắng.
Thơm quá!
Hai đứa liếm môi, không dám mở miệng xin xỏ.
Những trải nghiệm trước đây cho chúng biết, bất kỳ thứ gì ngon, thứ gì tốt trong nhà đều không thuộc về chúng.
Cố Thanh Hoan nhìn hai đôi mắt sợ hãi và ngây thơ, trong lòng không nói nên lời, đặt hộp cháo gạo trắng lên chiếc bàn gỗ ọp ẹp ở cửa.
“Cho các con, tự chia nhau mà ăn, ăn xong không cần rửa hộp, để ở cửa ngày mai mẹ lại lấy.” Nói xong liền rời đi.
Cô cũng đói rồi.
Trở lại không gian, Cố Thanh Hoan mới nhớ ra, vừa rồi quên lấy dụng cụ ăn cho chúng, kệ chúng, nghĩ đến việc nhỏ này chúng sẽ tự giải quyết, cô không muốn đi thêm lần nữa, ánh mắt của người điên đó trông thật đáng sợ.
Cô ngồi xuống bắt đầu thưởng thức bữa tối của mình, ba cái bánh bao không to không nhỏ, hai quả trứng luộc, một bát cháo gạo trắng, ăn no căng bụng.
Ở phía bên kia, hai đứa trẻ nhìn theo hướng Cố Thanh Hoan rời đi, vẻ mặt ngơ ngác.
Cô lại muốn cho chúng ăn cháo gạo trắng?
Đây chính là cả một hộp đầy cháo trắng thơm ngon cơ mà!
Bối Bối còn nhỏ, mới có bốn tuổi, đúng là tuổi ăn tuổi ngủ, nhìn hộp cháo trắng bốc khói nghi ngút với vẻ thèm thuồng: “Anh ơi, chúng ta có cháo ăn rồi!”
Mẹ kế thật là người tốt, lại cho bọn họ ăn cháo gạo trắng.
Đại Bảo năm nay sáu tuổi, cậu bé sớm đã biết trên thế giới này không có bữa trưa nào miễn phí.
Cảnh giác nói: “Nhị Đản nói, người bắt cóc trẻ con, đều sẽ cho ăn đồ ngon trước khi bắt cóc, làm người ta mê man bất tỉnh, cô ta sẽ không định bán chúng ta chứ?”