Hạ Đông Xuyên ngồi đối diện Tô Đình, cầm phiếu công nghiệp cô đặt trên giường lên rồi đếm lại, sau đó lấy hai tờ vé trong túi cô đưa cho anh trước đó ra nói: "Đưa hết cho em."
“Anh đưa hết cho em thì ở nhà phải làm sao?
"Ở nhà nhiều lắm chỉ mua đồ ăn thức uống thôi, nếu cần thì mua bằng phiếu công nghiệp, chủ nhật tuần sau đi gặp em tranh thủ mua là được. Nếu cần gấp, anh cũng có thể đi mượn, nhất định là tiện hơn em ở thành phố nhiều.
Mặc dù sau khi đỗ đại học, mỗi tháng nhà nước sẽ phát tiền trợ cấp cho sinh viên, nhưng khoản trợ cấp này chỉ bao gồm tiền và phiếu cơm trong khuôn viên trường, nếu muốn mua các đồ vật khác thì phải tự mình tìm cách.
Tô Đình không quen ai ở thành phố, cho dù sau này cũng thân với bạn học hơn nhưng học sinh ít khi dôi ra được đồng nào, huống chi nhiều người trong lớp cô vốn không sinh sống ở Thượng Hải, căn bản không có phiếu chứng ở đây, điều kiện sinh hoạt có khi còn không bằng cô.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây