Nghe xong lời giải thích của Đoàn Hiểu Anh, trong lòng Hứa Bác Văn không xác định được cô ta là xấu, trên mặt xẹt qua một tia chột dạ, lại cứng cổ nói: "Ai biết có phải là thật hay không?"
"Không biết con sẽ không dùng mắt để xem, dùng tâm để cảm nhận hay sao, người khác nói hai câu con đã tin, người một nhà nói như thế nào con cũng không tin, con rốt cuộc là có đầu óc hay không?"
Hàn Bân mắng xong hít sâu một hơi: "Mấy năm nay đồ người khác có, ba cùng dì của con có khi nào cắt quần áo của các con, các con luôn mặc đồ mới, thức ăn trong nhà chưa từng kém, khoảng thời gian trước con nói muốn xe đồ chơi, ba cũng nói, kỳ thi cuối kỳ chỉ cần con vào top 20 thì sẽ mua cho con, chính con nghĩ, dì con từng bạc đãi anh em con bao giờ chưa?"
Hàn Bân mắng con trai một lúc rồi không quản thằng bé, để chính thằng bé tỉnh lại, đón Đoàn Hiểu Anh đi ăn cơm chiều.
Hình thấy Hàn Bác Văn ăn mệt, trong lòng Đoạn Hiểu Văn rất vui mừng, nhưng cô ta không dám thể hiện quá vui mừng, làm ra biểu cảm thương tâm khổ sở tránh tay Hàn Bân ra, bưng đồ ăn lên nói: "Em đi hâm nóng đồ ăn một chút." Rồi vào phòng bếp.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây