Nói đến sổ sách Tô Đình chợt nhớ ra, bỏ số tiền chưa đếm được hai tờ xuống, lê đôi dép lên giường đi qua đầu bên kia, mở ngăn tủ trên bàn trang điểm, từ trong hộc tủ lấy cuốn sổ đã ghi trước đó ra, đưa nó cho Hạ Đông Xuyên nói: “Chi tiêu tháng này, anh xem một chút, lúc bắt đầu có mấy ngày em chưa ghi lại, sau đó nhớ cũng không chính xác. Là từ đoạn giữa ghi chép này, các khoản mục phải được ghi chép rõ ràng.
Hạ Đông Xuyên cầm lấy cuốn sổ, lật đến trang mới nhất nhưng không nhìn ghi chép, nhìn chằm chằm nói: “Chữ của em, không giống với chữ trong bức thư gửi về?
Động tác đếm tiền của Tô Đình ngừng lại, cúi đầu chớp chớp mắt, giọng điệu bình thản hỏi: “Khác nhiều lắm hả?
Hạ Đông Xuyên do dự nói: “Thoạt nhìn thì có vẻ không giống, nhưng nếu nhìn kĩ thì thói quen viết cũng không khác lắm, có điều chữ trên sổ này trông gọn gàng hơn, có thể thấy dấu vết của sự luyện tập.
Tô Đình nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, quả thực có cố ý luyện tập nhưng không phải luyện tập các thể chữ trước đó mà là dung hợp thói quen viết lách của mình với các thể chữ của nguyên thân, nếu không thì hai thể chữ sẽ không khớp nhau chút nào, rất dễ gây nghi ngờ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây