mà lớn, tính tình cũng nóng nảy, bỏ lại một câu: “Dù sao thì tôi cũng sẽ đi leo núi, anh có đi hay không thì tùy! Thu dọn đồ xong lập tức đi ra ngoài.
Khi ra ngoài cô vẫn nín nhịn trong lòng, còn có thể kiềm được nước mắt, lên xe buýt đến Lôi Động Phường, mặc áo khoác đi giữa đám đông người đi bộ, cô càng nghĩ càng thấy tủi thana, khóe mắt dần đỏ hoe.
Vì trên đường quá nhiều người, cô sợ bị người khác phát hiện, cho nên cố hết sức chịu đựng.
Nhưng đến cuối cùng cô vẫn không thể chịu được nữa, chưa đi được 100m, nước mắt bắt đầu mất không chế rơi xuống, cô không thể không nghiêng người đứng sang một bên, đội mũ lên, cúi đầu dùng ống tay áo miệng.
Nhưng cô vẫn bị phát hiện, một gói khăn giấy còn nguyên được đưa đến trước mặt, giọng nói dịu dàng cũng vang lên: “Cô bé, con không sao chứ?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây