Vương Hương Tú nhu nhược vờ đáng thương nói: “Chú Bạch à, đây không phải do Bạch Phấn Đấu phải nằm viện nên cậu ấy cũng không thể đến đơn vị nhận lương, vì thế tôi mới giúp nhận một chút. Đó là do người ta hỏi có muộn nhận lương thay chú luôn không đấy chứ, cho nên tôi mới nhận. Kết quả là tôi vừa đi về thì đã phải đến bệnh viện chăm sóc mẹ chồng, cho nên mới chưa kịp đưa cho chú, chú đã hiểu lầm tôi rồi. Hơn nữa dù sao thì chú cũng phải cho mẹ tôi phí mua cơm, cho nên số tiền này đặt ở chỗ chú hay chỗ tôi thì cũng vẫn vậy. Tôi làm con dâu của bà ấy cho nên càng hiểu rõ khẩu vị của bà ấy hơn nên tôi mua cơm sẽ càng hợp khẩu vị của bà ấy hơn, chú thấy có đúng không?
Vẻ mặt ông Bạch nghiêm nghị nói: “Cô mua thì phải mua bằng chính tiền của cô chứ! Tại sao cô dùng tiền lương của tôi mà tôi còn phải cảm ơn cô? Cô cảm thấy có khả năng sao? Về sau cô không cần làm như vậy nữa, nếu không thì tôi sẽ đến chỗ cô xử lý. Việc nào ra việc đó, tiền của cô mua với tiền của tôi là không giống nhau. Nếu như cô có tấm lòng hiếu thảo với bà ấy thì nên tự mình mua đồ cho bà ấy, như vậy thì mới tốt. Cô cảm thấy chuyện này quá khó khăn sao? Bà ấy toàn tâm toàn ý cho cô, thậm chí có thể nhịn ăn nhịn uống cũng chỉ vì nghĩ cho mấy người. Vì con của cô mà cho dù bà ấy có phải trả giá như thế nào thì cũng sẽ nguyện ý. Hiện tại bà ấy nằm viện vậy mà cô không quan tâm chút nào sao? Vương Hương Tú, cô không thể làm như thế, cô thấy làm như vậy mà được sao? Cô biết tại sao tôi lại xuống lầu tìm cô không? Tôi chỉ muốn nói cho cô biết, cho dù lần này tôi không nhận được lương của mình thì tôi cũng phải nói cho cô biết là một người vợ không thể nào quá ích kỷ đến như thế.
Vương Hương Tú không thể tin được mà nhìn ông Bạch, cô ta cảm thấy mình ích kỷ chỗ nào? Cô ta là người toàn tâm toàn ý vì cái gia đình này, nhà họ Tô của bọn họ cũng là do cô ta chống đỡ, sao bây giờ cô ta lại biến thành người ích kỷ rồi?
“Chú Bạch à, lời này của chú nói ra tôi không thích chút nào. Tình cảm tôi đối với mẹ chồng mình có trời đất chứng giám. Tôi biết chú cảm thấy tôi không nhịn được việc tiêu tiền, nhưng mà chú Bạch, chú nhìn xem tiền lương một tháng của tôi là bao nhiêu, mà nhà tôi lại có bao nhiêu người, mấy đứa nhỏ kia đều có dạ dày trâu, quả thật là gánh nặng của tôi không hề nhỏ…
Cô ta bắt đầu gớt nước mắt: “Tôi sống không khó khăn sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây