Bà Chu thấy đứa con dâu này kém xa Vương Hương Tú. Cũng là con dâu cả, tuy hai nhà không ưa nhau, nhưng mà bà Chu vẫn thấy ngưỡng mộ bác gái Tô vì có đứa con dâu như Vương Hương Tú. Tuy rằng nhà cô ta nghèo, không có tiền, nhưng mà cô ta đẻ con như đẻ trứng vậy, ào một cái ba đứa con trai, hai năm một đứa, đẻ con nối dõi cho nhà họ Tô. Nếu không phải do thằng nhóc họ Tô kia không có phúc thì chắc là vẫn sinh được tiếp, tám đứa, mười đứa, chắc cũng không thành vấn đề.
Hơn nữa thằng Tô mất rồi, nhưng cô ta vẫn chăm lo cho gia đình đó, hiếu thảo với bố mẹ, chăm sóc cho con cái. Tuy ở bên ngoài, chuyện tình cảm của cô ta không được hay ho lắm nhưng ai mà biết được thật giả thế nào? Góa phụ lừa người khác để kiếm chác chút đâu phải chuyện gì nghiêm trọng.
Nhưng nhìn Khương Lô, đẻ con thì không biết đẻ, bà ta có chuyện thì mặc kệ không thèm lo, đâu có nhờ vả được cái gì.
Bà ta lườm Khương Lô, lúc trước không ưng cô con dâu này một trăm thì bây giờ không ưa nó một nghìn.
Bà Chu nghĩ đến đây là thấy bực, bụp, bà ta lại tát thêm một cái nữa. Khương Lô chỉ đành im lặng khóc. Chu Quần vội vàng nói: “Mẹ, mẹ làm gì thế? Mẹ đánh Tiểu Lô làm gì. Cho dù mẹ không chủ đọng nói thì Tiểu Lô cũng sẽ chủ động đưa mẹ đến bệnh viện thôi. Cô ấy không phải người xấu xa như vậy. Mẹ cũng biết mà, cô ấy là tốt lắm. Cũng do con bị thương ở eo nên mấy ngày này cô ấy chỉ biết chăm sóc con, không lo được những chuyện khác. Nhưng mà mẹ biết cô ấy mà, cô ấy tốt vậy, lương thiện như vậy, sao mà có ý đồ gì khác được chứ?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây