Bạch Phấn Đấu không phục: "Vậy vợ của Tiểu Trang còn đánh tôi nữa này."
Bác gái Vương lập tức nổi giận, đang định lên tiếng, Trang Chí Hi mở miệng trước, anh cười lạnh nói: "Vậy theo như anh nói, đây là lỗi của vợ tôi? Tất cả mọi người đều ở đây, tin rằng vừa rồi mọi người cũng đã nhìn thấy, là bọn họ tụ tập đánh nhau, bác gái Vương sợ lớn chuyện nên mới kêu vợ tôi giúp đỡ, sao đây? Bây giờ còn muốn cắn ngược lại chúng tôi một cái? Bạch Phấn Đấu, anh đừng tưởng rằng anh lớn tuổi hơn một chút, tôi gọi anh một tiếng anh Phấn Đấu thì anh thật sự là anh của tôi, bình thường đùa giỡn gì đó, tôi không chấp nhặt với anh. Nhưng anh muốn liên lụy đến vợ tôi, vậy thì không được! Nào, anh nói xem, anh nói xem vợ tôi đánh anh, anh muốn bồi thường thế nào! Chúng ta ở trong khu tập thể nói không rõ ràng, chúng ta ra đường nói; nếu như anh cảm thấy ngoài đường cũng nói không rõ ràng, chúng ta đến đồn công an nói; chúng ta đến bộ phận bảo vệ của nhà máy nói. À đúng rồi, anh cũng là người của bộ phận bảo vệ, nhưng mà Bạch Phấn Đấu, bộ phận bảo vệ có loại người như anh, cũng là mất mặt!"
"Cậu!" Bạch Phấn Đấu không ngờ rằng Trang Chí Hi cứng rắn, bất mãn như vậy.
Trang Chí Hi: "Sao đây? Anh còn muốn đánh tôi? Nào, anh đụng vào tôi thử xem."
Trang Chí Hi cũng được xem như người vai dưới trong khu tập thể, từ trước đến giờ đều vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn, gặp ai cũng cười, khách khách sáo sáo, mặc dù đôi khi có chút nghịch ngợm, nhưng tính cách thật sự rất tốt. Mọi người hiếm khi trông thấy anh nổi giận.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây