Đang định đi ngủ, thằng nhóc nhà họ Trang không biết ăn trúng thứ gì thế là nhao nhao đưa đi bệnh viện.
Đến khi mọi người lần nữa nằm xuống lần nữa sắp chìm vào giấc ngủ, tiếng quát lớn của Chu Quần và tiếng khóc của Tô Kim Lai không ngừng vang lên, tiếng kêu cứu mạng giống như mổ heo của Tô Kim Lai khiến tất cả mọi người vội vàng khoác quần áo lên đi ra ngoài. Bác gái Tô là người đầu tiên chạy đến, kêu khóc: "Không được đánh cháu của tôi!"
Bà ta nhanh chóng xông lên, lúc này Chu Quần đã nóng máu. Anh ấy quay đầu tát bà ta một cái, lập tức một bên mặt của bác gái Tô sưng lên. Còn Tô Kim Lai, mặt của cậu nhóc đã sưng lên giống như cái đầu heo.
"Bà còn dám tới đây? Được lắm, tôi thấy Tô Kim Lai nhà bà trộm đồ, là nhà các người đã bàn bạc từ trước rồi đúng không? Nếu không tại sao lại trùng hợp như vậy, vừa nghe thấy động tĩnh bà đã có thể chạy đến đây ngay." Chu Quần cũng không phải kẻ ngốc, anh ấy lập tức kịp phản ứng, nói: "Nhà các người đúng là hay thật đấy, ở cùng một khu tập thể, nhà các người làm gì vậy chứ! Cho rằng tôi là kẻ ngốc đúng không? Nhân lúc nhà tôi không có người kêu thằng ranh con này đến trộm đồ."
Chu Quần lớn tiếng hùng hổ mắng chửi, không chỉ giải quyết lửa giận trong lòng mình, cũng giải quyết sự kinh hãi của anh ấy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây