Trang Chí Hi gật đầu: “Đúng nha, không được ăn nói tùy tiện, nhưng vậy thì bác gái Chu đừng có làm chứ. Căn nhà ăn cắp này, đó không phải là việc Hoàng Thế Nhân đã làm sao?
Chu Quần càng tức hơn, anh ấy thở dài một hơi: “Mẹ tôi không hiểu chuyện, hơn nói cái căn nhà này để đây đã nhiều năm rồi, mẹ tôi vẫn luôn cảm thấy đây là căn nhà của chúng tôi...
Trang Chí Hi: “Tôi còn cảm thấy xưởng sản xuất là nhà tôi kìa, mà người ta đâu có đưa tôi.
Con người Trang Chí Hi chính là như vậy, chính là biết nói thế đấy, người cũng không cảm thấy phiền, còn mang theo nụ cười, anh nói: “Anh Chu, anh xem, chuyện này là chuyện này, mẹ anh không làm, chúng tôi không đổ lỗi cho anh. Biết rằng anh cũng không quản nổi mẹ mình, dù sao anh cũng là bề dưới. Chúng ta nên thế nào thì thế đó, nhưng quyết định kiểu gì là quyền các bề trên, chúng ta cũng đừng tham gia quá nhiều làm gì. Chỗ nào giống đang nói chứ. Hơn nữa, anh xem tôi còn chưa về nhà, loáng thoáng nghe thấy, cảm thấy mẹ anh thật sự không đơn giản nữa rồi. Hoàng Thế Nhân cướp Hỉ Nhi, mẹ anh cướp nhà, vừa nhìn là biết thật sự xem nhiều Bạch Mao Nữ quá, đều học được hết cả. Không tả nổi, thật sự khó diễn tả nổi."
Dáng vẻ không tức giận của Trang Chí Hi càng khiến Chu Quần tức giận thêm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây