Đồng Vận thấy vậy cũng quay trở về phòng cô mở ngăn tủ ra, tìm một túi sữa bột đi qua phòng của Phùng Cúc Hoa đưa cho cô.
Phùng Cúc Hoa thấy vậy liền vội vàng lắc đầu: “Cái này làm sao chị dám nhận được chứ! Đây rõ ràng là đồ ăn của Mật Nha mà Đôn Tử cũng lớn rồi, em giữ lại cho Mật Nha đi.”
Đồng Vận bất đắc dĩ cười nói: “Đây là em trai em mang tới, mà em bây giờ vẫn còn sữa, nhất thời cũng không cần đến làm gì, chưa nói tới trong phòng em vẫn còn nữa, chị cầm cho Đôn Tử bồi bổ thân thể đi.”
Phùng Cúc Hoa sao mà dám nhận ý tốt này của Đồng Vận: “Không được đâu, việc này cũng đâu có liên quan gì tới em đâu nên em cũng không cần phải tốn kém như thế này!”
Đồng Vận lại nói: “Đều là người một nhà mà so đo cái này làm cái gì, em thấy Đôn Tử như vậy, em cũng đau lòng cho thằng bé, để cho Đôn Tử ăn ngon một chút thì người làm dì như em trong lòng cũng thoải mái hơn một chút.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây