Vừa vào phòng, cô liền nhìn thấy Phùng Cúc Hoa đang ngồi ở giường, vành mắt vẫn còn đỏ hoe. Bên cạnh còn có Trần Tú Vân đang ngồi nói chuyện với cô.
Hai người gặp Đồng Vận đi tới liền chào hỏi rồi bảo cô ngồi xuống.
Đồng Vận ngồi ở đầu giường suy nghĩ một hồi sau đó cũng cất tiếng lên nói: “Chị ba, lần này là tụi em có lỗi với chị, nếu như không phải Kiến Quốc không cẩn thận để cho chị tư lợi dụng thời điểm tranh thủ làm chuyện xấu lấy cục than trộn vào bên trong đống cát mịn, sợ là Đôn Tử cũng không gặp chuyện như vậy rồi! Em nghĩ trong lòng cuối cùng cũng rất khó chịu, cũng là nhờ Đôn Tử cứu Mật Nha lần này rồi.”
Phùng Cúc Hoa sau khi đánh cho Tô Xảo Hồng một trận, kỳ thật đã bình tĩnh lại rồi. Nghe Đồng Vận nói vậy cô lắc đầu thở dài, cô lực lưỡng nói: “Đồng Vận em cũng đừng nói mấy lời này, em cùng Kiến Quốc làm sao mà ngờ được chuyện như vậy sẽ xảy ra, ai mà ngờ được lại có người rắc tâm cố ý hại mấy đứa nhỏ chứ! Lúc nãy nghe mẹ nói chị cũng nghĩ thông suốt rồi, Đôn Tử tính ra cũng chỉ là bị dọa sợ thôi, dù sao cũng chỉ bị phỏng một chút, không làm hại gì tới xương khớp hay gân cốt, đương nhiên cũng sẽ không bị tàn tật gì rồi, cùng lắm thì để lại một cái sẹo thôi, mà con trai cũng không thể vì một cái sẹo mà không thể cưới vợ được nên cũng không đáng phải nổi giận như thế!”
Đồng Vận nghe mấy lời này, thật sự là cảm khái không thôi: “Chị ba, xưa nay đều biết chị tính tình rất tốt, xảy ra chuyện lớn như vậy mà chị còn có thể nói được mấy lời này thật sự là vô cùng rộng lượng rồi. Bây giờ chuyện cũng đã xảy ra rồi không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể xem như bài học cho mình, sau này không thể để cho người ta chui vào phá hoại giống như vậy được.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây