“Cô còn dám nói không có! Cô còn dám không thừa nhận ư?!” Phùng Cúc Hoa giống như lại bị phát điên lần nữa, cô nắm lấy bả vai Tô Xảo Hồng vừa gào vừa lay mạnh, khiến Tô Xảo Hồng chóng mặt muốn nôn ra.
Cố Kiến Chương cùng Cố Kiến Dân thì đã đưa Đôn Tử lên bệnh viện trên trấn. Cố Kiến Quốc thì nép trong một góc, mắt mở trừng trừng nhìn Tô Xảo Hồng.
Cũng may cho cô ta, anh là đàn ông nên không thể nào đánh phụ nữ, vả lại cô ta lại còn là chị dâu của anh, nếu không chắc anh cũng bay qua đánh cho cô ta một trận nhừ tử rồi.
Cố Kiến Đảng thì ở trong phòng ôm Nha Cẩu, không biết lý do vì sao anh cũng không có ra ngoài can ngăn.
Thế là ở đây ngoại trừ người già và trẻ em, cũng chỉ còn lại có một mình Cố Kiến Quân. Anh do dự một chút, rồi lẳng lặng nhìn tình huống trước mắt, cảm thấy bản thân hẳn là nên đi lên khuyên nhủ một chút, dù sao cũng là người một nhà, đánh nhau như thế này thì cũng có chút không hay cho lắm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây