Cố Kiến Quốc nãy giờ phơi cát mịn đợi cho nó khô, anh vừa tính đem đống cát mịn bỏ vào trong túi thì lại nhìn thấy một viên bi lăn vào bên trong đống cát mịn ấy rồi mất tích luôn.
“Cái thằng nhóc con này, chơi làm sao mà lại để lăn vào đây rồi!” Cố Kiến Quốc cười mắng xong cũng đi qua giúp Đôn Tử tìm viên bi.
“Để cháu… để cho… cháu, lúc nãy con thấy nó chui vào đây này!” Đôn Tử chạy đến tranh tìm vì lúc nãy cậu đã thấy nó lăn vào đây rồi.
“Được rồi, cháu tự mình tìm đi. Cẩn thận đừng để làm rơi cái gì vào bên trong cát đấy, cát mịn này là để cho em gái cháu sử dụng đấy!”
Cố Kiến Quốc nói xong thì ngồi xổm qua một bên sửa sang lại túi vải của mình.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây