Miệng cô mỉm cười nhưng mà trong lòng cũng không có vui như vậy, cất giọng nói: “Làm gì mà có cách nào so sánh với không so sánh chứ, chẳng phải chị cũng là con dâu trong nhà sao! Đã là chị em dâu với nhau thì phải cùng hỗ trợ nhau chứ, chị đâu thể nào học tập cái tính nết của hoàng thử lang(*) mỗi ngày cứ lén la lén lút nhìn trộm phòng người khác, rồi sau đó lấy đồ nhà họ được chứ!”
[Chú thích: (*) Hoàng thử lang: (nghĩa đen: chỉ chung loài chồn sóc, thân thể nhỏ và dài, tai nhỏ và tròn, bốn chân ngắn nhỏ, đuôi dài, ở trong lỗ, hậu môn phun ra hơi rất thối. Thường hay chui qua hang hốc như rắn, có tài bắt chuột, ban đêm hay bắt trộm gà ăn thịt.) - (nghĩa bóng: chỉ những kẻ hay ăn trộm rình mò).]
Tô Xảo Hồng nghe Đàm Quế Anh nói những lời như vậy, lập tức tức giận đến nổ phổi mà phải nghẹn lại đến đỏ bừng cả mặt, cô cũng cắn răng nói: “Chị nói đúng ghê, chị cũng thật là tốt quá đi, đúng là không giống cái hoàng thử lang gì đó!”
Đàm Quế Anh nghe vậy vừa bực mình vừa buồn cười. Nhìn cô dễ dãi đến vậy sao? Cô tìm một xấp vải hoa cho Mật Nha may quần áo là việc của cô.
Dù sao cũng đã cho Nha Cẩu một xấp vải rồi mà Tô Xảo Hồng còn qua đây để muốn tìm thêm cho Nha Cẩu một cái gì nữa à?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây