“Haha, anh Đồng, nghe anh nói có vẻ như rất muốn em được thăng quan tiến chức, em lại không có tham vọng đó.” Đàm Diệu thở dài, nhìn qua con vịt hoang đang nhàn nhã bơi ở bên hồ phía xa xa: “Thật ra em không có khát vọng lớn lao như vậy.”
“Vậy em theo đuổi cái gì?” Đồng Chiêu vẫn rất quan tâm tới tư tưởng và thái độ của người trẻ tuổi hiện nay, Đàm Diệu nhỏ hơn cậu mười hai tuổi, đây chính là khoảng cách thế hệ, ít ra điều quan trọng là vào thời điểm Đàm Diệu bước chân vào đời gặp phải mười năm đó, tư tưởng cũng như cái nhìn về cuộc đời của cô cũng sẽ không giống cậu
“Thật ra em cũng không biết, chính là không có gì để theo đuổi cả.” Đàm Diệu còn nghiêm túc nghĩ một chút: “Em chỉ hi vọng có một cuộc đời bình thường, một gia đình mỹ mãn, lại có thêm đứa nhỏ, hạnh phúc suôn sẻ sống cả đời.”
“Vậy không phải là quá đơn giản sao?”
Đồng Chiêu không rõ, cái này còn cần “hi vọng” sao? Đối với cô gái ưu tú như Đàm Diệu, cô muốn có được hạnh phúc hẳn là rất dễ dàng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây