Vì thế Tiêu Cạnh Việt đi ra ngoài trước, Mật Nha sắp xếp quần áo, rồi trang điểm nhẹ nhàng, sau đó thì ra cửa.
Tiêu Cạnh Việt nhìn thoáng qua, Mật Nha được trang điểm đơn giản xinh đẹp, trên người là áo sơ mi vàng mềm mại, phía dưới là váy dài thẳng tắp, trên chân đi giày cao gót, đi đường đung đưa qua lại, điều hấp dẫn nhất là bên cạnh gương mặt nhu hòa quyến rũ, hai chiếc bông tai trân châu màu trắng sữa được che dưới mái tóc đen nhánh, thỉnh thoảng một động tác, mái tóc đen kia nhẹ nhàng đong đưa theo, làm cho người ta khó tránh khỏi nhớ tới tư vị khi môi mình nhẹ nhàng cắn ở nơi đó.
“Đi thôi, chúng ta nhanh lên.” Tiêu Cạnh Việt cứng rắn quay mặt đi, quyết định vẫn là không nhìn, nếu nhìn lại, anh ấy cũng phải ghen tị với hai chiếc vòng cổ trân châu kia.
Tiêu Cạnh Việt đạp xe đạp, đèo theo Mật Nha xuyên qua đám người.
Đường phố Bắc Kinh năm 1990, không giống như một vài năm trước đây, thời gian này dần dần có xe tư nhân, đường phố cũng bắt đầu tắc nghẽn. Quần áo của mọi người cũng cởi mở hơn trước, các cô gái đều thích mặc quần đạp chân, chính là loại quần thể hình màu đen, phía dưới có thêm một miếng vải nhỏ có thể cho người ta giẫm lên.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây