Đồng Vận không nghĩ tới chồng cô lại rộng lượng như vậy khiến cô vô cùng cảm động. Điều này cũng giúp cô nghĩ kỹ lại, Kiến Quốc tin tưởng cô, cô lại càng không thể có lỗi với Kiến Quốc, thế là cô nhờ Kiến Quốc tìm cho cô một chiếc hộp bằng gỗ nhỏ, đem sách và đồng hồ bỏ vào bên trong rồi đem cất sâu trong tủ.
“Đời này em gả cho anh thì chính là người của anh, những chuyện ở quá khứ cứ để cho nó chìm vào quá khứ đi.”
Nói xong, cô lại dịu dàng nhìn Kiến Quốc: “Kỳ thật lúc trước tuổi còn nhỏ em cũng chưa hiểu chuyện đến khi rời khỏi thành thị, cũng rời xa cha mẹ thì em cảm thấy mình so với trước kia không còn giống nhau nữa. Nên bây giờ nhìn thấy mấy thứ này không tránh khỏi nhớ lại quá khứ trong lòng cũng có chút khó tả.” Dường như sợ Kiến Quốc hiểu lầm mình, cô nhanh chóng giải thích: “Cũng không phải nhớ mỗi anh Chấn Đông… mà là bởi vì…”
Nhớ lúc ấy, tuổi của cô vẫn còn rất nhỏ, tính tình lại không hiểu chuyện cho lắm, may mắn được cha mẹ che chở nên tính cách có hơi trẻ con.
Ở trên lớp cô lén đọc ‘Thép đã tôi thế đấy!’, đến khi tan học cô sẽ chạy ra sau trường lớn tiếng đọc thuộc ‘Bài ca chim báo bão’.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây