Chú đương nhiên phải nói chuyện đàng hoàng với cậu ta chứ. Nói với cậu ấy, sau này có chuyện gì cũng phải để ý đến con, không được khiến cho con phải chịu uất ức gì, được không? Dù sao cậu ấy cũng lớn hơn con nhiều như vậy, cậu phải nói chuyện chút mới yên tâm được.”
Mật Nha nghe cậu nói vậy, nghĩ lại cũng đúng. Hẳn là chuyện này đối với cậu quá đột ngột nên cậu vẫn phải nói chuyện nghiêm túc với Tiêu Cảnh Việt để xác nhận lại, như vậy mới có cảm giác chân thật?
Chỉ có thể lập tức gật đầu: “Vâng, vậy hai người nói chuyện trước đi, nói xong rồi thì chạy nhanh đến chỗ ông bà ngoại ăn cơm, con sợ ông bà ngoại đợi lâu quá sẽ sốt ruột.”
Đồng Chiêu thuận tay vuốt tóc Mật Nha: “Biết rồi, sẽ nhanh thôi.”
Mật Nha đưa mắt nhìn Đồng Chiêu xuống xe, đóng cửa lại. Sau đó, đi về hướng Tiêu Cảnh Việt đang đạp xe. Cô ló đầu ra nhìn về hướng đó, tiếc rằng bị cái cây chắn mất tầm nhìn, cô không thấy được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây