Mật Nha cười: “Đúng đúng, cái này đi. Thế nào, chẳng lẽ anh ở nước Mỹ lâu quá nên chỉ thích thịt bò bít tết và bánh mì kẹp, coi thường tiệm nhỏ Trung Quốc của chúng ta?”
Tiêu Cạnh Việt nhìn cô gật gù đắc ý nói, tóc đuôi ngựa ở đằng sau cũng đung đưa theo, cái này làm cho anh ấy nhớ đến cô khi còn nhỏ.
Bất đắc dĩ cười một cái, không nhịn được nhẹ nhàng đụng tóc đuôi ngựa, tóc vẫn còn chưa khô, vẫn mang theo chút ướt: “Người cũng đã lớn như vậy mà vẫn còn không cẩn thận, anh ăn cái gì mà không được, chỉ sợ em tủi thân.”
Lúc Tiêu Cạnh Việt nói ra những lời này, anh ấy chợt phát hiện bất kể Mật Nha đã lớn bao nhiêu, bất kể đi đến nơi nào thì ở trong lòng anh ấy, Mật Nha đều là một cô bé cần được che chở, cũng không nên chịu một chút tủi thân nào.
Cô nên hưởng thụ những thứ tốt nhất trên đời.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây