Tiêu Cạnh Việt nhìn cái áo khoác mình mặc vừa vặn giờ lại giống như cái áo choàng rộng lớn ở trên người cô, lại nhìn cô cúi đầu giống như con thỏ đỏ mắt vì đã làm sai chuyện, trong lòng lại không nhịn được xót xa.
Anh ấy cũng cảm thấy hôm nay cô mặc như thế là không thích hợp, nhưng không thể nhẫn tâm nói cô điều gì.
Hai người đi đến phía tây hồ không tên, trên sườn núi chỗ đó có từng vùng cây liễu, đạp lên rồi đi vào bên trong, tìm một chỗ yên tĩnh không có người rồi tìm một hòn đá và ngồi xuống.
Tiêu Cạnh Việt nhìn Mật Nha thấp hơn một cái đầu, mái tóc đen nửa khô nửa ướt ở trên đầu và vai, vừa sáng vừa ẩm ướt, đột nhiên nghĩ tới ban đầu không nhận ra cô mà chỉ thấy cái gáy ở sau nhỏ nhắn.
Anh ấy lại biết một lần nữa, cô bé từng non nớt đó bây giờ đã trở thành một thiếu nữ,
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây