Sau khi nghĩ tới những chuyện này, Cố Hiểu Lỵ lại nhớ lại chuyện trước kia, khó tránh khỏi xấu hổ đến không chịu nổi, cô đã từng trẻ người non dạ, không hiểu chuyện, không biết đã làm sai bao nhiêu là việc.
“Chuyện đã qua lâu rồi, cháu không cần nghĩ nhiều, mau đem bánh nướng về nhà ăn đi.” Đồng Vận sờ lên tóc của Cố Hiểu Lỵ, trấn an cô bé.
“Vâng ạ.” Cố Hiểu Lỵ cúi đầu rời đi, trên đường đi cô nhớ tới Lưu Thụy Hoa.
Đã từng là đứa trẻ nói chuyện không biết kiêng kỵ, hẳn là đã làm tổn thương cô giáo.
Chỉ tiếc, cô không có cơ hội nói một tiếng xin lỗi với cô giáo mình.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây