Đồng Chiêu ngẫm nghĩ: “Thật ra cũng không cần cháu chụp, cậu đoán cháu đi Phần Lan, nếu đạt giải nhất sẽ được lên tivi. Nếu như vậy thì giỏi quá rồi, đến lúc đó cậu có thể nói với lãnh đạo và cấp dưới của cậu rằng: đây chính là cháu gái ngoại bé nhỏ của tôi!”
Vẫn chưa đâu vào đâu mà cậu ấy đã mơ đến vậy rồi, Mật Nha nghe xong liền bật cười.
“Được rồi cậu út, cậu nghĩ xa rồi!”
Trên đường về nhà, Đồng Chiêu muốn cho Mật Nha ba trăm tệ.
Ba trăm tệ không phải là con số nhỏ, Mật Nha kiên quyết không nhận, Đồng Chiêu cứ dúi vào tay: “Biết cháu có tiền rồi, bây giờ cha cháu rất giàu có, không thiếu thốn gì, nhưng đây là tâm ý của cậu út. Đến Phần Lan, xem có đồ ăn, đồ uống gì ngon thì nhớ phải mua cho bằng hết! Cháu như này là đang ghét bỏ cậu út đấy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây