Đồng Vận với Trần Tú Vân và Phùng Cúc Hoa cũng không ngờ rằng Trư Mao vậy mà lại nấp ở góc khuất quan sát hết diễn biến sự việc từ đầu tới cuối, lập tức trong lòng bọn họ cũng thấy lo lắng.
Nha Cẩu còn nhỏ thì không nói làm gì, Trư Mao nhìn thấy mẹ nó thành ra như vầy, chắc thằng bé cũng đau lòng lắm!
Trư Mao vốn là đứa nhỏ thông minh hiểu chuyện, cũng là đứa có tâm hồn nhạy cảm, những đứa nhỏ như vậy ắt hẳn sẽ hay suy nghĩ nhiều hơn.
Đồng Vận muốn lại gần thằng bé: “Trư Mao, con đừng sợ, mẹ con cũng là do nhớ các con nên mới tới đây thăm con một chút, hay là con cùng với mẹ đến chỗ nào yên tĩnh mà nói chuyện đi...”
“Đúng là như vậy đấy con!” Tô Xảo Hồng không nghĩ tới Đồng Vận như vậy mà cũng nói được mấy lời tử tế, cô ta tiếp tục lau nước mắt, xúc động nói: “Trư Mao, mẹ rất nhớ con, hai mẹ con chúng ta khó khăn lắm mới có cơ hội gặp nhau, chúng ta nói chuyện một chút đi, con không thể giống như em trai con mà né tránh mẹ, mẹ cảm thấy đau lòng lắm, em trai con đúng là đứa trẻ ngốc mà.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây