Lưu Mỹ Quyên mất mặt: “Nó chắc chắn là tức giận chuyện tao không cho nó đi học, nên mới lén lút giở trò bắt nạt em trai mình! Đây không phải trả thù thì là cái gì? Tao đã sớm nhìn ra rồi, mày cũng không phải là người tốt lành gì, cả nhà các người đều không phải người tốt lành gì! Còn mẹ nữa, Khổ Qua cũng là cháu trai của mẹ mà? Tiêu Vệ Đông nhéo nó, mẹ không đau lòng sao? Mẹ không thấy thương cho Khổ Qua sao?”
Bà Tiêu nói giọng như muốn khóc: “Lưu Mỹ Quyên, cô cũng không cần ở đây hùng hổ làm gì, Khổ Qua là cháu ruột của tôi, Vệ Đông cũng là cháu ruột của tôi! Hiện tại không tìm thấy Vệ Đông đây này, cô còn muốn vu khống nó sao?”
Lưu Mỹ Quyên nghe xong càng chửi dữ dội hơn: “Cái gì mà gọi là vu khống? Đây là ý gì? Chẳng lẽ nó oan uổng lắm à, nghe đây nè, để cho tất cả hàng xóm đều nghe chuyện này là như thế nào đi! Khổ Qua nhà tôi đang khoẻ mạnh lại đột nhiên khóc thê thảm như vậy, còn không phải cháu trai tốt của mẹ nhéo nó một phát thì là gì, tất cả mọi người đều thấy được, cháu trai cưng của mẹ Tiêu Vệ Đông đưa tay về phía Khổ Qua, Khổ Qua khóc đến nỗi mặt mũi đều nghẹn đỏ hết cả lên!”
Phen này bà Cố thấy không ổn, bèn tiến lên một bước.
“Được rồi, đừng ồn ào nữa, ai đúng ai sai cũng đều là chuyện của người nhà họ Tiêu, về nhà đóng cửa mà tiếp tục cãi nhau, thế nhưng Vệ Đông lại đang biến mất là chuyện nhà mấy người mà. Vệ Đông cũng là một thành viên của đại đội sản xuất, người của đại đội biến mất thì cả đại đội cũng có trách nhiệm phải đi tìm!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây