Chu Thụy Lan nói: “Anh hai cũng đã nói bộ đội đều được phát quần áo và giày dép. Cho dù anh ba có mang giày vào đơn vị chưa chắc đã có cơ hội mang. Nhưng mẹ em không nghe cứ khăng khăng làm cho được.”
Triệu Xuân Miêu lắc đầu chẳng để tâm: “Có mang được hay không để sau hẵng nói. Dù sao làm có mấy đôi giày cũng không tốn công.”
Tần Hàn Thư gật đầu phụ họa: “Đây cũng là tấm lòng của bác gái.”
“Ý bác là như vậy đấy!” Triệu Xuân Miêu dừng một chút, sau đó nói với Tần Hàn Thư: “Tiểu Thư này, đợi bác làm xong mấy đôi giày này cho Duy Quang, bác có thể làm cho cháu hai đôi được không?”
Tần Hàn Thư được chiều mà sợ, vội vàng xua tay: “Không cần phiền phức vậy đâu ạ!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây