Như Mai: “... Chỉ sợ cha tôi không có bản lĩnh đó.”
Tiểu Lâm thất vọng một chút, nói: “Không sao, dù sao điều kiện cá nhân của cô cũng rất khá, đủ để bù đắp khuyết điểm về gia thế.”
Như Mai không thể nhịn được nữa, vừa định mở miệng nói gì đó, chợt nghe thấy cách vách phát ra một tràng cười ầm ĩ.
Hai bàn gần nhau được dùng bình phong để ngăn cách, nhìn không thấy người, nhưng tiếng động hơi lớn là có thể nghe thấy được tiếng nói chuyện.
Như Mai vốn không xác định người bàn bên cạnh đang cười cái gì, nhưng tiếp theo cô ấy đã nghe được một giọng nói quen thuộc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây