Hoắc Chấn Đạc không trả lời, chỉ hỏi cô ấy: “Đi xe về thành phố sao?”
Như Mai gật đầu.
Hoắc Chấn Đạc nhìn về phía sau xe hất hất cằm: “Lên xe đi, tôi chở cô một đoạn đường.”
Như Mai mừng như nở hoa trong lòng, cũng thể hiện rõ ở trên mặt, nhưng đột nhiên lại nhớ đến những lời Tào Tĩnh đã dặn dò, cho dù thế nào, thì vẻ mặt cũng phải thật tự nhiên, không thể để đối phương nhìn ra mình có ý với đối phương được.
Cô ấy vội vàng điều chỉnh lại cơ mặt, khách sáo hỏi: “Như thế có phiền anh quá không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây