“Không còn sao?” Chị Trịnh nghi ngờ hỏi: “Không còn là thế nào?”
Ngô Ánh Hà cảm thán: “Nghĩa là người không còn nữa rồi.”
Vẻ mặt chị Trịnh cực kỳ chấn động: “Tôi vừa mới gặp bà ấy tuần trước! Bà ấy còn đang cầm giỏ, sắc mặt vẫn ổn mà.”
Ngô Ánh Hà nói: “Bà ấy bệnh suốt mà, có lẽ lúc chị thấy là đột nhiên hồi phục chẳng? Dẫu sao tối qua người đã mất rồi, ngay gần đại học Giang thôi.”
Tần Hàn Thư nói xen vào: “Có phải trưởng khoa Tôn là người gầy gò thấp thấp không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây