Mãi đến khi đi tới giao lộ đường nhỏ gần nơi ở của thanh niên trí thức, xung quanh hoàn toàn không có ai, Chu Duy Quang mới nhanh chân đuổi kịp Tần Hàn Thư, gọi cô lại.
Một tiếng “Lạch cạch” vang lên, ánh sáng của đèn pin cầm tay đã tắt.
Tần Hàn Thư hoảng hốt, nói: “Anh Tư?”
Mặt trăng từ trong mây đen đi ra, Tần Hàn Thư có thể nhìn thấy một chút dáng vẻ của Chu Duy Quang.
Nhưng nhiều hơn trước mặt cô là một bóng dáng mờ ảo, một cái bóng đen kịt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây