Những người khác cũng phản ứng lại, không quan tâm đến cái kéo trong tay cô nữa, vài người chủ xe lao tới kéo cô xuống: “Cô điên rồi à, xuống ngay đi, đây là xe của chúng tôi!”
Ninh Viện cũng không quan tâm mình bị bắt lấy, lúc này càng có nhiều người bắt cô càng tốt.
Cô lạnh lùng nhìn quanh đám người, mỉm cười ác liệt: “Chẳng phải tôi là người điên à? Làm hư đồ đạc có gì là không bình thường?”
Nói rồi, cô chỉ tay về phía những gã lưu manh đang trố mắt nhìn mình: “Hừm, không phải bọn chúng tự xưng là người nhà của tôi sao? Vậy để chúng đền cho mấy người đi.”
Lúc này mọi người mới sực nhớ. Phải rồi, nói chuyện với một người điên thì vô ích, phải tìm người nhà của cô mới được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây