Vinh Chiêu Nam tuỳ ý khoát tay: “Được rồi, cậu về đi.”
Thật ra ruột gan cậu ấy cồn cào, có vô số nghi vấn. Ví như tại sao đội trưởng không hiểu biết vợ mình còn đi đăng ký kết hôn, ví như…
“Còn chưa đi?” Ánh mắt lạnh lùng u ám của anh đảo qua.
Trần Thần lập tức đứng nghiêm cúi chào: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”
Từ mười tám tuổi “ra đời” đến giờ, trên người đội trưởng nhà cậu ấy luôn có một hơi thở tà môn, tuy giờ anh giấu rất kỹ nhưng cậu ấy vẫn bớt dây vào thì hơn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây