Mãn Hoa hiểu ý, nhìn Hoa Tử: “Không phải anh nói là lúc ra ngoài chưa kịp đi cầu à, giờ đi thôi.”
Anh ấy ngơ ngác, anh ấy chưa đi cầu khi nào? Lúc ra ngoài đã đi cầu rồi mà!
Cô ấy đã nhảy xuống xe, véo thịt trên cánh tay anh ấy, kéo Hoa Tử đang nhe răng trợn mắt vào rừng cây bên cạnh.
Ninh Viện thấy vậy chẳng còn cách nào, chỉ có thể xuống xe, chau mày lại: “Đồng chí Lý Duyên, ai trong nhà tôi lại gọi đến vậy?”
Tóc anh ta còn hơi ẩm ướt, có thể thấy anh ta đã đến đây rất sớm nên tóc mới bị sương mai làm ướt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây