“Vinh Chiêu Nam! Anh thật quá đáng, em muốn nói với bác Vinh là anh vì thôn cô này mà sa đọa thành ra thế này!” Cuối cùng Tần Hồng Tinh cũng không duy trì được mặt nạ lạnh lùng và ngạo mạn nữa, nước mắt chảy xuống khuôn mặt của cô ta.
Cô ta vừa hận vừa bực bội mà giậm chân, xoay người rồi lập tức mở cửa chạy ra ngoài.
Tiếng xe máy ngoài cửa vang lên, chỉ chốc lát nó đã dần dần đi xa, tiếng nói chuyện của thôn dân vây xem cũng từ từ nhỏ dần.
Vinh Chiêu Nam cầm ly trà, nhìn về phía sau cửa sổ, đột ngột nói: “Cô nghe đủ chưa, nghe đủ rồi thì ra đây.”
Dưới chân cửa sổ không có ai động đậy cả.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây