Gió thổi đến quá lạnh, quần áo trên người cô ta tuy đẹp nhưng không chống rét được mấy.
Dân binh ở trong sân nhìn cô ta với biểu cảm khó nói nên lời: “Ặc... Không phải, nhưng mà người bên trong không có mở cửa.”
Gõ cửa hồi lâu, bên trong có tiếng động nhưng không ai mở cửa cho bọn họ.
Tần Hồng Tinh nghe vậy thì nhíu mày: “Không thể nào, anh ấy biết là tôi, chắc chắn sẽ mở cửa.”
Cô ta tự mình đi vào sân, kiêu căng mà tự gõ cửa phòng chuồng bò nhỏ: “Anh Nam, anh Nam? Em là Tần Hồng Tinh đây. Tần Hồng Tinh em đến rồi đây.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây