Vinh Chiêu Nam dựa vào ven tường, chân dài để chéo, mặt không biểu cảm mà khoanh tay trước ngực.
Trần Thần cúi đầu ở trước mặt anh, người cao to đến thế, thành thật giống như con chim nhỏ: “Đội trưởng.”
Anh mỉm cười: “Cậu đúng thật là có triển vọng. Tin tức của tôi, tôi không biết, cậu lại để cho người khác biết trước.”
Cậu ấy giật mình. Má ơi, chỉ có khi đội trưởng tức giận thì anh mới cười như vậy!
Suýt chút nữa cậu ấy quỳ xuống, còn sợ bị anh đánh đến nỗi cha mẹ không nhận ra, chỉ có thể dè dặt nói: “Em sai rồi, em cho rằng...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây