Thời trẻ chú ấy cũng từng đi lính, mấy năm nay bị ép đến cảnh phải rời xa quê hương, vào nam ra bắc. Chú ấy vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra người cao ráo kia là một người ghê gớm, trên tay đã dính máu.
Ninh Viện cong cong mắt: “Ai nói không phải chứ ạ. Thời buổi này bắt đầu làm ăn kinh tế, khó tránh mấy người thấy tiền là sáng mắt, không nói lý mà cướp bóc. Chúng ta đều phải cẩn thận một chút.”
Chú Liễu híp mắt, lần này thật sự cười: “Cô bé, cháu đúng là người biết buôn bán đó, rất thông minh.”
Ninh Viện vẫy vẫy tay: “Cháu đi đây.”
Nói xong, cô nhẹ nhàng đi đến phía Trần Thần, ngồi lên xe của cậu ấy rời đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây