Ở nơi đây, có vài nhà chuyên môn bán màn thầu, Tề Hi đi mỗi nhà mua vài lần sau đó, cô bé bắt đầu… chán ăn màn thầu.
“Mẹ, nhà chúng ta quay lại ăn cơm đi.”
Trên thế giới này, chỉ có cơm là không bao giờ phụ lòng người.
Tề Hi đưa tay ôm mặt, phiền muộn nói: “Màn thầu quá khó nhai.”
Khương Song Linh cười nhìn cô bé lại trêu ghẹo một câu: “Con cảm thấy vậy vì con sinh vào thời điểm cực kỳ thoải mái đó, nhất là không được ăn màn thầu ba ba con làm năm đó.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây