Nhà chúng ta chỉ thiếu mỗi mình anh không tới trường học làm ra một chút cống hiến cho sự nghiệp nuôi heo. Em nghĩ, bọn nhỏ đã rời khỏi trường học này rồi, hiện giờ em cũng phải đi Học Viện Mỹ Thuật Sơn Thành, anh mà không nhân cơ hội này qua cho chúng nó ăn một bữa, bổ sung tiếc nuối không được tới cho heo ăn thì sau này làm gì còn cơ hội nữa? Đồng chí Tề, hãy góp một viên gạch vì sự nghiệp nuôi heo của tiểu học Sơn Thành! Ai ai ai, anh chú ý một chút, quấy quấy mau, nếu nấu cơm heo mà không ăn nổi, đám heo sẽ ghét bỏ đó.”
Cứ như vậy, Khương Song Linh ở bên cạnh giám sát đồng chí Tề nhà mình nấu cơm heo.
Sau khi nấu xong cơm heo, hai vợ chồng tay cầm tay đi cho heo ăn. Không phải bàn, đúng là đám heo trong trường học bọn họ rất kén ăn, chúng nó sẽ cắp bỏ đám rau heo mà chúng không thích qua một bên rồi oàm oạp oàm oạp ăn mỹ vị khác.
Khương Song Linh cười hì hì nhìn đàn heo con ăn uống ngon lành, cô nghiêng đầu nhìn về phía Tề Hành bên cạnh: “Anh trai, anh có thấy làm chuyện này rất có cảm giác thành tựu hay không? Thấy bọn nó ăn ngon chưa? Đây là niềm vui khi nuôi heo, đám heo nhỏ ăn vui vẻ, người nuôi chúng nó cũng vui vẻ theo, người nấu cơm heo càng thêm vui vẻ.”
Khóe miệng Tề Hành hơi kéo xuống: “Anh trai đang hoài nghi em gái Khương muốn ám chỉ điều gì đó?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây