Vương Học Khải cực kỳ có lễ phép mà gõ gõ cửa: “Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng” vài tiếng, nhưng bên trong không thấy ai đáp lại, hắn trực tiếp hô to: “Tề Hành?! Tề Hành?! Cậu có ở nhà không?! Sao không ra mở cửa cho tôi?! Lão Tề! Đã ngủ chưa? Lão Tề cách vách, sớm như vậy cậu đã ngủ rồi sao?!!”
“Giớ mới chập tối chứ nhiêu?! Có người ở nhà không?!!” Tiếng của Vương Học Khải truyền đi thật xa trong đêm tối.
Tề Hành vác khuôn mặt lạnh lùng đi ra mở cửa cho hắn, phun ra câu nói lạnh như ướp đá: “Có chuyện gì?”
“Không có việc gì, chỉ muốn mời cậu qua nhà tôi uống trà thôi. Tôi thấy hôm nay nhà cậu chỉ có một mình cậu ở lại, mấy đứa nhỏ đều đi học cả rồi ư? Tiểu Khương cũng không trở về? Tôi bên này cũng chẳng khác gì cậu, chỉ có mỗi bà vợ ở nhà thôi. Vân Sinh nhà chúng tôi không ở nhà. Lúc thằng bé ở nhà thì ghét bỏ vì nó hay làm ầm ĩ, bây giờ người đi rồi không thường trở về, lại cảm thấy trong nhà quạnh quẽ, nếu không có Hạ Chi ở bên cạnh, chắc tôi khó chịu chết mất!”
“Chúng ta cũng là đồng bệnh tương liên, nhà cậu này…… vừa vào thu đã cảm thấy biến hóa thật lớn. Cậu có muốn qua nhà tôi uống ly trà, cùng nhau trò chuyện, náo nhiệt một chút hay không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây