Cô giáo Trương cầm sách vở: “Tôi còn chưa dạy xong tiết của mình đâu.” Sau đó cô ta còn bổ sung thêm một câu đầy ý ám chỉ: “Trong số những giáo viên trong trường chúng ta, chỉ có một mình cô là nhẹ nhàng nhất.”
Khương Song Linh phát hiện hóa ra lịch làm việc của cô đã khiến người khác đố kỵ, cô cảm thấy buồn cười. Đành rằng cô lên lớp ít hơn bọn họ nhưng tiền lương và trợ cấp của cô cũng không bằng một nửa những cô giáo này mà?
“Đúng là tôi nhẹ nhàng nhất thật nhưng tiền lương của tôi cũng là ít nhất nha. Cô giáo Trương, nếu cô nguyện ý, có thể chia tiền lương làm ba phần, lại tìm thêm hai cô giáo nữa tới dạy thay cô, vậy là nhẹ nhàng rồi.”
Cô giáo Trương: “Cô ——”
Khương Song Linh không để ý tới cô ta, lại quay đầu nhìn về phía Tạ Thanh Thanh: “Cô giáo Tạ, cô nói đúng. Đúng là tôi có ý kiến với cô đó. Tôi hỏi cô, tôi mới đến trường được bao lâu? Bốn ngày. Vì sao cô cứ tới tìm tôi nhờ dạy thay vậy? Nếu cô không muốn dạy học, thì đừng tới làm cô giáo nữa, làm ảnh hưởng tới những đứa nhỏ trong trường. Đi, chúng ta cùng đi gặp hiệu trưởng Tưởng. Hai đứa nhỏ nhà tôi đang đi học ở cái trường này. những đứa nhỏ nhà chị dâu khác cũng học ở nơi này. Tại sao trường học có thể cho loại cô giáo không muốn chịu trách nhiệm vào dạy con cháu chúng tôi chứ? Tôi muốn trường học cho tôi một lời giải thích.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây