Hai người cô và Khương Triệt ăn khá hài hòa, bỏ vào miệng một nửa khổ qua một nửa thịt, không cảm thấy quá khó ăn, chỉ cảm thấy vị thịt thơm ngọt, trong ngọt mang theo chút đắng, trong đắng lại lộ ra vị ngọt. Triệu Dĩnh Hoa là người nhiệt tình với món này nhất, bà liên tục khen ngợi: “Tiểu Khương, con nấu khổ qua ăn ngon thật.”
Trong niên đại khó khăn này, Triệu Dĩnh Hoa đã phải ăn không ít khổ qua. Trước kia bà ấy cũng thường nấu món này cho đám trẻ nhỏ nhà mình ăn nhưng bà ấy nấu khổ qua còn đắng hơn món trên bàn kia nhiều lắm. Thật sự không dám nhắc đến, bản thân bà ấy còn chẳng ăn nổi.
—— thế nên mấy người đàn ông nhà họ Tề đều có bóng ma tâm lý với khổ qua.
Và lúc này, chỉ có duy nhất hai người đàn ông họ Tề đang có mặt tại bàn, cũng là hai người duy nhất có vẻ mặt khổ như trái khổ qua.
Tề Việt nghiêng đầu. Lúc này, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc con ấy không còn kiêu ngạo khó thuần như lúc tự xưng là Tề lão đại nữa, mà trở nên mềm như bông, hệt một con động vật nhỏ vô tội. Thậm chí trong thanh âm của nhóc con này cũng lộ ra một chút ý vị ngây thơ: “Ba ba, con chuyển vỏ khổ qua cho ba ba ăn có được không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây