Khương Song Linh ôm lấy cổ Tề Hành, trong khổ sở lại mang theo một chút vui mừng, ít nhất là sau khi cô rơi xuống sông, cô không cần phải đi bộ về nữa.
Cô thật sự không còn sức lực để đi đường núi nữa rồi.
Tuy đồng chí Tề hại cô rớt nước sông nhưng đối phương đã cứu cô rồi, còn cõng cô trở về.
“Anh trai, sao anh lại đến đây?”
Trên trán Tề Hành còn mang theo vệt nước chưa khô, hoàng hôn phủ lên sườn mặt anh một lớp nắng vàng, nhìn dịu dàng ghê gớm: “Bọn họ nói em vào thành.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây