Một đường xuống sườn núi lại lên sườn núi rồi bước lên bậc thềm đá, hai chân Khương Song Linh có chút mềm nhũn rồi. Từ trước tới nay, cô đã từng rèn luyện như vậy bao giờ đâu. Lúc này cô đang ngồi đấm đấm chân, cảm thấy mình đúng là khuyết thiếu rèn luyện.
Trong khi cô thê thảm nhường này thì Vương Hạ Chi lại đi như dưới chân có gió, như giẫm trên đất bằng.
“Em cứ đi theo chị là được, chị sẽ đưa em qua. Cứ yên tâm, kỹ thuật của chị rất tốt.”
Khương Song Linh: “???!
Kỹ thuật gì??
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây