Khương Song Linh thắp đèn, cô lại bắt đầu phát sầu nhìn phần đồ ăn còn thừa. Lúc trước cô còn lo lắng Tề Hành có khả năng sẽ trở về buổi tối, cho nên cô cũng nấu một phần cơm chiều cho anh, đương nhiên là không nấu quá nhiều, nhưng dù ít dù nhiều phần cơm đó vẫn còn thừa lại.
Cô đưa mắt nhìn sắc trời bên ngoài, trời đã tối đen không thấy rõ bất kỳ thứ gì nữa, bốn phía chung quanh chỉ có vài ngọn đèn dầu mờ nhạt phả ra từ nhà hàng xóm thôi.
Lại qua nửa giờ, bên ngoài mới truyền tới âm thanh đập cửa, là Tề Hành trở lại.
Tề Việt vừa thấy ba ba mở cửa, nó đã nhanh chóng ba chân bốn cẳng chạy qua. Thấy hành động của nó, Khương Song Linh chưa kịp suy nghĩ gì đã đưa tay ôm lấy nhóc con này, còn nhẹ nhàng bảo nó: “Chờ ba cháu tắm rửa xong, cháu mới qua đó được.”
Kỳ thật cô cũng chẳng có ý gì khác, chỉ tiếc công mình gian khổ tắm rửa cho nhóc con kia thôi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây