Trong suy nghĩ của cô ấy, Khương Song Linh trước mắt không chỉ lập tức khôi phục lại dáng người như trước khi có bầu mà ngũ quan khuôn mặt cũng không có chút biến hóa nào. Nhưng càng thêm đáng giận chính là, thứ này còn chải hai cái bím tóc ra giả vờ nai tơ ngơ ngác!
Hai bím tóc vừa lớn vừa đen, rũ trước ngực, trên mặt còn mang theo chút phúng phính của trẻ con, mắt hạnh ngập nước, ngũ quan diễm lệ.
Thoạt nhìn cứ nghĩ cô là một thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi chưa thành hôn.
Khương Song Linh cầm lấy hai tóc bím trước ngực mình, thuận miệng nói: “Em vốn là gừng non mà. Thêm nữa, em cũng không còn cách nào khác, trong nhà quá nghèo, chỉ có thể dùng quần áo cũ trước kia để mặc.”
Đúng là cô cố ý chải hai cái tóc bím, bởi vì sáng hôm nay, cô dậy sớm soi gương, đột nhiên nhớ tới quãng thời gian này năm trước, chính là lúc cô đi tới thập niên 70 này. Lúc ấy, cô soi mình trong gương, đã nhìn thấy một thiếu nữ tóc bím, phải mất vài ngày cô mới chịu chấp nhận người này chính là mình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây